Bạn có tin rằng chơi game chung với nhau lâu dài sẽ làm cho tình bạn giữa chúng ta ngày càng thân thiết hơn không?
Tôi là Nam, một học sinh ngoài tỉnh chuyển vào thành phố để học cấp 3. Vào một môi trường mới như vậy, nên tôi cũng không thân thiết lắm với mấy cậu bạn cùng lớp. Nhưng nhờ thường chơi game chung với nhau mà giờ đây chúng tôi chính là anh em chí cốt của nhau.
Tháng 8 năm 2019, tôi một mình bước chân lên Sài Gòn – nơi thành thị xa hoa, cách xa quê nhà tôi tận 2000km, để theo học cấp ba. Tôi được đậu vào một trường điểm ở đây, điều ấy làm gia đình tôi rất vui mừng. Vào một môi trường mới, dĩ nhiên trong tôi lo sợ rất nhiều điều, tính cách cũng trở nên khá e dè. Người ta nói cấp ba là nơi ta gặp được những người bạn thân khó quên nhất nên tôi rất mong chờ vào cuộc sống học sinh sau này của mình.
Vào những ngày đầu đi học, tôi cảm thấy mình không bắt kịp với mọi người. Khi các bạn trong lớp đã chơi khá thân với nhau thì tôi chỉ mới nói chuyện với một vài bạn trong lớp. Tôi chả còn hy vọng gì vào chuyện kết thân bạn bè cho nên trong lớp rảnh rỗi tôi sẽ lấy điện thoại ra chơi game tìm niềm vui cho riêng mình. Đang hăng say leo rank, thì bỗng có một bàn tay khoác lên vai khiến tôi giật cả mình. “Quào ông cũng chơi liên quân nữa à”, tôi quay đầu sang nhìn thì thấy chủ nhân của giọng nói là một cậu bạn đeo kính lạ hoắc.
“Ông là?” – tôi ngờ vực hỏi.
“Gì thế, học chung hơn tháng trời rồi ông chưa biết biết tên tôi à? Tôi là Phong, lớp phó lao động của lớp đấy” – Cậu bạn lịch sự trả lời tôi.
,,澳门百家乐游戏(www.BJL88.vip)是线上直营的澳门百家乐官方网站。澳门百家乐官网开放澳门百家乐网址:百家乐代理网址、百家乐会员网址,并提供百家乐平台代理开户、百家乐平台会员注册、线上百家乐充值、线上百家乐提现、线上百家乐投注、线上百家乐电话投注等业务。
“Ồ, chào ông” – tôi ngượng ngùng chào hỏi.
“Mà ông biết chơi liên quân à? Vừa hay nhóm tôi chuẩn bị thi đấu với lớp bên mà đội thiếu người này. Ông tham gia cùng đi”. – Phong hăng hái nói.
Tôi ngập ngừng do dự một hồi, cuối cùng vẫn đành đồng ý trước cậu bạn năng nổ này.
Buổi chiều hôm ấy, chúng tôi cùng nhau kéo đến quán net gần trường – địa điểm của cuộc so tài của 2 lớp. Trước khi bắt đầu thi đấu, Phong đã giới thiệu tôi với mọi người. Các cậu bạn trong đám đều rất cởi mở, thân thiện với tôi. Nhờ đó, tôi có cơ hội quen biết thêm với Nhật, Huy và Tuấn. Vào trận, nói thật thì tôi khá tự tin vì liên quân là tựa game mà tôi đã chơi từ rất lâu. Đám chúng tôi teamwork nên đầu trận hạ được khá nhiều địch. Cứ tưởng có thể theo đà thế mà chiến thắng luôn thì đội bạn lại chơi theo kiểu đi đánh hội đồng. Tiếng Tuấn vang lên: “A cứu tao với, tụi nó dí đánh tao sắp hết máu rồi”. Nghe thấy vậy, tôi lập tức chạy sang đánh phụ. Sau một hồi đánh giết khốc liệt, 2 chúng ta thành công phá vỡ được vòng vây địch. “Nè tất cả đi cùng nhau đi” – tôi lên tiếng kêu gọi. Thế là, cả 5 đứa tập hợp lại cùng nhau phá vỡ trụ của địch. Trụ cuối cùng bị đánh vỡ, chúng tôi tháo tai nghe xuống hô hào ăn mừng cho chiến thắng. Cả 5 đứa ôm nhau quay vòng, cười nói trước ánh mắt phẫn nộ của đội lớp bên. “Nè không ngờ mày chơi giỏi tới vậy luôn đó Nam”, “đúng đó, nhờ Nam mà nay mới được lên mặt với đám nhóc đó”. “Có tới vậy đâu, do tụi mình teamwork tốt quá ấy chứ” – tôi ngượng ngùng trả lời trước những lời khen tới tấp của đám bạn.
Từ sau ngày ấy, tôi và tụi nó cứ suốt ngày rủ nhau chơi liên quân chung. Cứ thế mà tình bạn của chúng tôi dần hình thành và phát triển. Đã không chơi thì thôi, chứ chơi là phải đủ 5 đứa. Cùng nhau chơi game, cùng nhau nói chuyện tán dóc, cùng nhau trải qua những cung bậc cảm xúc trong game. Giờ đây chúng tôi chính là những người anh em chí cốt của nhau.
Thật vậy, chơi game đã giúp tôi có thêm những người bạn chí cốt. Từ đó, mà tôi thích nghi với môi trường mới, tính cách cũng vui vẻ, cởi mở hơn. Cuộc sống cấp ba của tôi trở nên ý nghĩa hơn.
评论列表 (0条)